Truyện sex – Đó là một căn nhà ngói đỏ, nhà trệt, nằm yên tĩnh trên con đường ngắn trong thành phố San Jose. Căn này không khác gì những nhà chung quanh, trừ một điều ở phía trước có một tượng phật nhỏ bằng đá trắng. Có lẽ để dễ tìm, một băng vải căng ngang, ngay phía trái cửa chính ghi hàng chữ: Vĩnh Khang Niệm Phật Đường. Hai chậu mai phía dưới, trụi lá, rải rác mấy cánh hoa tàn trong lòng chậu. Ông bạn đưa tay nhấn chuông, sau hai lần vẫn im lìm bèn xoay thử tay đấm thấy không khóa nên cả hai bỏ giầy ở ngoài và bước vào. Bên trong yên tịnh, thoảng mùi nhang trầm, không khí thật bình an, những ồn ào hoàn toàn biến mất sau cánh cửa. Qua phòng khách là nhà bếp, cạnh ngay lối đi có một bàn thờ nhỏ. Ngay giữa bàn thờ là tượng phật ngồi trang nghiêm, cùng một bình hoa, một đĩa trái cây và lọ nhang đang ngút khói. Hai bên là di ảnh của những người qúa cố.
Ông bạn lên tiếng “Hello” coi có ai không thì từ trong hành lang nhỏ, một cô mặc áo tràng màu lam thanh thoát bước rảo ra, chắp 2 tay cúi chào Điền và người bạn. Ông bạn xin lỗi đến trễ và hỏi thày đâu? Cô cho biết thày đang nghỉ trong phòng và hỏi cô có thể giúp được gì? Ông bạn lấy hình của bà ngoại đưa cho cô ta, rồi hai người nói chuyện về giỗ 49 ngày, giờ giấc thăm viếng và tụng kinh. Cô giới thiệu cô tự nguyện đến làm công qủa những ngày cuối tuần, và đang sửa soạn ra về. Điền và ông bạn được mời ăn chè, chè đậu xanh mát lạnh. Vui chuyện cô cho biết thày cần nghỉ ngơi để chiều nay làm lễ cầu tự cho một cặp hiếm muộn.
Điền lấy vợ khá sớm, từ năm chàng 22, vợ hơn chồng 4 tuổi, nhưng Ngát nhìn trẻ hơn chồng. Lấy nhau được 10 năm, vợ chồng Điền đã thử đủ cách, đủ thày, từ thuốc tây sang thuốc ta nhưng không sao có được một mụn con cho vui nhà vui cửa. Bác sĩ cho biết, lượng tinh trùng của Điền qúa ít, không đủ để làm vợ có thai. May ra khí hậu, khung cảnh, thực phẩm và vận hên có thể giúp Ngát mang bầu. Hai vợ chồng đã du lịch khắp chốn, nghỉ ngơi, tẩm bổ như lời khuyên nhưng hoàn toàn thất bại.
Nghe chuyện cầu tự Điền hỏi tới: “Có linh nghiệm không?” Cô giúp việc cho biết, tùy duyên, nhưng thành công hơn nửa. Hồi thày qua Thái tu, có thỉnh về tượng ông thần Cầu Tự. Theo truyền thuyết, tại làng Chanburi miền nam nước Thái mật độ dân đông nhờ thần Cầu Tự, có khi chỉ xin thần một lần mà sinh đôi. Từ ngày thày Nhị Nguyên lập đàn cầu tự, khá đông người đến xin, người hiếm muộn cầu con, người bình thường xin con khỏe mạnh, thông minh. Một số cặp vợ chồng đã có con nhờ cầu và sờ vào tượng thần. Tượng có bàn thờ riêng, ở trong phòng bên cạnh chỗ nghỉ của thày Nhị Nguyên.
Hôm đó là chiều thứ 7, vợ chồng Điền ghé Vĩnh Khang Niệm Phật Đường. Mở cửa là một nhà sư, người tầm thước cỡ gần 40, khuôn mặt ông đầy đặn nhưng hơi khắc khổ, miệng lúc nào cũng như mím lại, đặc biệt là đuôi mắt trái kéo dài, hơi nheo và có vẻ nhỏ hơn mắt phải. Vợ Điền, Ngát, lên tiếng trước: “Thưa có phải là thày Nhị Nguyên?”. Nhà sư gật đầu và mời hai vợ chồng vào phòng khách dùng trà. Biết ý định của hai vợ chồng Điền, nhà sư nói về luân hồi, nhân qủa, sinh bịnh lão tử. Ông khuyên vợ chồng Điền: “Vợ chồng con cái là duyên nợ, không có con có thể vì không có duyên hoặc nợ ở kiếp trước, hãy sống sao cho an tâm tự tại, đừng cố thay đổi phần số.”
Ngát kể lể những khổ cực hai vợ chồng đã trải qua để có một mụn con, kể cả tốn kém cho thụ tinh nhân tạo nhưng không thành. Nàng bảo đây là hi vọng cuối cùng, xin thày giúp. Nhà sư bảo nếu ý hai vợ chồng đã quyết thì ông sẽ sửa soạn buổi cầu tự ngay. Ông ra hiệu cho hai vợ chồng Điền theo vào phòng bên. Phòng trống, ngay giữa trải một chiếc chiếu hoa, có lẽ để qùy khấn vái, phía gần tường là tượng thần đồng đen. Tượng đứng dưới sàn nhà, cao khoảng một thước, phía sau là bàn thờ, để nhang, đèn. Nhà sư lấy những lá khô dưới chân tượng đưa cho Ngát bảo: “Thí chủ ra ngoài nấu lá trầm này rồi pha vào bồn tắm, hai vợ chồng sẽ tẩy trần, trong phòng tắm có sẵn áo tràng, hãy mặc vào và qua đây.
Buổi lễ khoảng nửa tiếng đồng hồ, cũng gần giống những lần Ngát đi lễ chùa đầu năm. Nhà sư ngồi khoanh chân bên trái bàn thờ, còn hai vợ chồng Ngát qùy giữa chiếu hoa. Theo sự hướng dẫn, thỉnh thoảng hai vợ chồng gập người lạy xin. Cuối lễ, nhà sư bảo hai vợ chồng, vợ bên phải, chồng bên trái, vuốt dọc theo vai của thần Cầu Tự. Nhà sư đưa cho Điền một gói như trà sâm, dặn tối nay uống trước khi có chuyện vợ chồng.
Không hiểu vì lẽ gì, Ngát có thai sau lần đó. Hôm trễ kinh, nàng ghé tiệm thuốc, lúc về thấy que thử đổi mầu, Ngát mừng muốn khóc. Tuần nào hai vợ chồng cũng ghé niệm phật đường cám ơn thần Cầu Tự và tạ thày Nhị Nguyên. Hạnh phúc được đúng hai tháng, hôm đó đang đứng rửa chén, Ngát cảm thấy khác lạ, nàng kéo quần xuống và thấy mầu đỏ đẫm chiếc quần lót trắng. Ở nhà thương bác sĩ cho biết Ngát bị xẩy thai.
Điền an ủi vợ, và cả hai tiếp tục cầu xin thần Cầu Tự, nhưng may mắn đã hết, hơn năm sau vẫn không kết qủa! Ngát gặp riêng bác sĩ gia đình thì được khuyên nên xin con nuôi, vì tinh trùng của chồng nàng qúa ít và yếu, nếu thụ thai đứa bé cũng khó bình thường.
Thường trưa chủ nhật Điền đi uống café với bạn, còn Ngát đi shopping. Ngát đi cho đỡ buồn chứ trong đầu nàng vẫn vương vấn chuyện cũ, nhiều khi đi về cũng chẳng mua gì. Lúc đang lựa áo cho Điền, Ngát tình cờ thấy đứa bé khoảng 6 tháng, nó nằm trong nôi, tay chân giang rộng mở to mắt nhìn nàng. Ngát nhìn đứa bé chăm chú và bỗng dưng nàng bỏ lại chiếc áo, quay ra xe, Ngát lái thẳng đến Vĩnh Khang Niệm Phật Đường.
Ra mở cửa cho Ngát là thầy Nhị Nguyên, ông ngạc nhiên hỏi: “Thí chủ đi có một mình?”. Ngát vội trả lời: “Vâng, con đi một mình.” Nhà sư từ tốn mời nàng vào và đi lấy trà pha nước. Ngát lên tiếng: “Thưa thày, hôm nay con muốn làm lễ cầu tự một mình. Con có niềm tin, con nghĩ niềm tin phải mãnh liệt mới có kết qủa. Con tin thần sẽ động lòng thương vì biết con tin. Con có thể cầu xin một mình bằng cả lòng thành thay cho chồng con. Xin thày giúp con”.
Biết khó từ chối, nhà sư bèn bảo Ngát tẩy trần và thay đổi xiêm y trong khi ông sửa soạn nhang đèn cho bàn thờ thần Cầu Tự. Lúc ông quay vào phòng, nhìn từ sau Ngát mới để ý lưng ông thẳng đứng và hai tai thật rộng, vành tai phải tròn, còn vành trái hơi nhọn. Nàng ngẫm nghĩ chồng mình trẻ hơn nhưng lưng còng phía trước lúc đi, còn thày Nhị Nguyên, tướng đi khoan thai, dáng ung dung khỏe mạnh.
Nhà sư đang qùy trước bàn thờ theo thế kiết già, đầu ông hơi cúi về phía trước, hai tay chắp lại như đang cầu nguyện. Ngoài hai ngọn đèn cầy, bàn thờ được thắp sáng bằng 2 bóng đèn nhỏ, mầu đỏ. Mùi hương trầm thơm ngát tỏa quanh tượng thần Cầu Tự.
Nghe tiếng chân, ông quay lại và đứng lên nhường chỗ qùy trước bàn thờ cho Ngát. Ngát đứng chặn ngang mặt ông, nàng mở to mắt nhìn, giọng hơi run nhưng rành rọt: “Thày giúp em một đứa con”. Sợi giây vải buộc quanh lưng được thắt như cái nơ, Ngát đưa tay kéo một đầu, nút thắt tuột ra và chiếc áo lam tràng hở tung. Hai tay Ngát đang mở rộng nên bộ ngực nõn nà được phơi bầy trước, đến lúc Ngát xuôi tay cho chiếc áo rơi xuống sàn, nàng hoàn toàn trần truồng đứng giữa phòng. Nhà sư đứng bất động, lần đầu tiên ông thấy thân thể đàn bà, mắt ông như bị thôi miên, nhìn xuống dưới, nửa tò mò, nửa kích thích. Ông bối rối muốn làm một cái gì, hoặc quay đi chỗ khác nhưng không được. Ông nhìn chăm chăm vào bụng dưới của Ngát, ngạc nhiên sao chỗ đó gọn gàng, sạch sẽ chứ không um tùm như của ông.
Ngát bước tới trước, cầm hai tay ông úp lên bầu vú, thầm thì: “Thày … cho em xin”. Ánh mắt Ngát như năn nỉ, lẫn chút mặc cảm tội lỗi, rồi nàng chậm rãi cởi áo quần cho ông. Rốn của nhà sư sâu không thấy cuống lồi ra, một lỗ nhỏ nằm giữa bụng phẳng lì. Ngón cái Ngát mân mê ngay rốn, mặt nàng áp vào vùng bụng săn chắc, mùi xà bông lẫn mùi da thịt dễ chịu chỉ muốn ngửi. Được một lúc, thấy ông vẫn đứng im lặng, Ngát đổi thế, qùy trước mặt ông, mũi nàng chạm ngay đầu dương vật, nàng có thể ngắm nó đang thẳng cứng, dịu giàng Ngát cạ mũi vào ngay chỗ da quy đầu tuột ngược ra sau, để lộ vành khấc, phía dưới một làn chỉ mỏng nối da quy đầu với lỗ tiểu đang mở như miệng chim. Ngát chậm rãi vuốt ve, hôn hít nó cho tới khi ông để hai tay lên đầu nàng ấn nhẹ vào. Ngát ngước lên nhìn ông hiểu ý, nàng ngả người nằm xuống, hai chân mở rộng. Cặp đùi trắng hồng đầy sức sống nổi bật trên nền chiếu hoa mầu xanh đậm. Nàng co hai chân, mở to mắt thầm thì: “Thầy, cho em đi”. Họ nằm phủ lên nhau cho đến khi nhịp đẩy lơi dần. Ngát ôm ông giữ nằm trên bụng mình, nàng bảo nhỏ: “Đừng, cứ nằm yên một lát”. Hai người thiếp đi được khoảng mười phút thì ông ra ngoài pha trà mang vào cho Ngát. Nhấp trà nóng, Ngát bảo: “Em cám ơn thày, mong thày hiểu và tha thứ cho em”. Ông vẫn giữ im lặng, nhìn nàng bằng ánh mắt bao dung lẫn áy náy. Sau cùng ông lên tiếng: “Thôi em sửa soạn về”, và ông giúp khoác bộ áo lam cho nàng qua phòng tắm thay đồ. Một ý nghĩ thoáng qua đầu, Ngát kiễng chân hôn phớt lên môi nhà sư trong khi tay nàng cầm tay ông, để ngay vào phía dưới. Ngát hướng dẫn ông thám hiểm những ngõ ngách thầm kín trên người nàng, và khi cảm thấy những ngón tay của ông run run, nàng nhấc chân trái lên, gót chân son nổi bật trên bức tường trắng.
Trước khi về, Ngát bảo: “Thày cho em xin gói trà sâm cho chồng em uống tối nay”. Nhà sư đưa mắt định hỏi, nhưng ông chợt hiểu, đi qua phòng bên lấy gói trà sâm, và xấp lá trầm đưa cho Ngát, dặn: “Cẩn thận”.
Tối đó, Ngát săn sóc chồng thật kỹ. Sau khi sửa soạn bồn nước nóng ướp lá trầm cho Điền, nàng vào phòng ngủ thắp đèn cầy và đốt một chút hương trầm tạo cảnh ấm cúng, tình tứ. Ngát đưa ly trà nóng bảo chồng uống, rồi nàng bắt đầu mơn trớn, kích thích Điền, nhưng từ chối không cho chồng vuốt ve như mọi ngày viện cớ thân thể nàng phải giữ nguyên trạng vì đã được sửa soạn đón nhận đứa con tương lai. Thật ra Ngát sợ chồng biết vì nàng chỉ lau sơ chỗ đó, và đi đứng rất gượng nhẹ không để cho chất lỏng thoát ra ngoài. Trong lúc yêu chồng, Ngát nhớ lại chiều nay, cơ thể nàng tiếp nhận dương vật của một người không phải chồng nàng, chút nữa đây nàng sẽ nhận thêm tinh dịch của Điền, nó sẽ hoà với phần đang nằm m sẵn bên trong. Nàng hi vọng sẽ có một đứa con sau bao ngày mong đợi.
Ông bạn lên tiếng “Hello” coi có ai không thì từ trong hành lang nhỏ, một cô mặc áo tràng màu lam thanh thoát bước rảo ra, chắp 2 tay cúi chào Điền và người bạn. Ông bạn xin lỗi đến trễ và hỏi thày đâu? Cô cho biết thày đang nghỉ trong phòng và hỏi cô có thể giúp được gì? Ông bạn lấy hình của bà ngoại đưa cho cô ta, rồi hai người nói chuyện về giỗ 49 ngày, giờ giấc thăm viếng và tụng kinh. Cô giới thiệu cô tự nguyện đến làm công qủa những ngày cuối tuần, và đang sửa soạn ra về. Điền và ông bạn được mời ăn chè, chè đậu xanh mát lạnh. Vui chuyện cô cho biết thày cần nghỉ ngơi để chiều nay làm lễ cầu tự cho một cặp hiếm muộn.
Điền lấy vợ khá sớm, từ năm chàng 22, vợ hơn chồng 4 tuổi, nhưng Ngát nhìn trẻ hơn chồng. Lấy nhau được 10 năm, vợ chồng Điền đã thử đủ cách, đủ thày, từ thuốc tây sang thuốc ta nhưng không sao có được một mụn con cho vui nhà vui cửa. Bác sĩ cho biết, lượng tinh trùng của Điền qúa ít, không đủ để làm vợ có thai. May ra khí hậu, khung cảnh, thực phẩm và vận hên có thể giúp Ngát mang bầu. Hai vợ chồng đã du lịch khắp chốn, nghỉ ngơi, tẩm bổ như lời khuyên nhưng hoàn toàn thất bại.
Nghe chuyện cầu tự Điền hỏi tới: “Có linh nghiệm không?” Cô giúp việc cho biết, tùy duyên, nhưng thành công hơn nửa. Hồi thày qua Thái tu, có thỉnh về tượng ông thần Cầu Tự. Theo truyền thuyết, tại làng Chanburi miền nam nước Thái mật độ dân đông nhờ thần Cầu Tự, có khi chỉ xin thần một lần mà sinh đôi. Từ ngày thày Nhị Nguyên lập đàn cầu tự, khá đông người đến xin, người hiếm muộn cầu con, người bình thường xin con khỏe mạnh, thông minh. Một số cặp vợ chồng đã có con nhờ cầu và sờ vào tượng thần. Tượng có bàn thờ riêng, ở trong phòng bên cạnh chỗ nghỉ của thày Nhị Nguyên.
Hôm đó là chiều thứ 7, vợ chồng Điền ghé Vĩnh Khang Niệm Phật Đường. Mở cửa là một nhà sư, người tầm thước cỡ gần 40, khuôn mặt ông đầy đặn nhưng hơi khắc khổ, miệng lúc nào cũng như mím lại, đặc biệt là đuôi mắt trái kéo dài, hơi nheo và có vẻ nhỏ hơn mắt phải. Vợ Điền, Ngát, lên tiếng trước: “Thưa có phải là thày Nhị Nguyên?”. Nhà sư gật đầu và mời hai vợ chồng vào phòng khách dùng trà. Biết ý định của hai vợ chồng Điền, nhà sư nói về luân hồi, nhân qủa, sinh bịnh lão tử. Ông khuyên vợ chồng Điền: “Vợ chồng con cái là duyên nợ, không có con có thể vì không có duyên hoặc nợ ở kiếp trước, hãy sống sao cho an tâm tự tại, đừng cố thay đổi phần số.”
Ngát kể lể những khổ cực hai vợ chồng đã trải qua để có một mụn con, kể cả tốn kém cho thụ tinh nhân tạo nhưng không thành. Nàng bảo đây là hi vọng cuối cùng, xin thày giúp. Nhà sư bảo nếu ý hai vợ chồng đã quyết thì ông sẽ sửa soạn buổi cầu tự ngay. Ông ra hiệu cho hai vợ chồng Điền theo vào phòng bên. Phòng trống, ngay giữa trải một chiếc chiếu hoa, có lẽ để qùy khấn vái, phía gần tường là tượng thần đồng đen. Tượng đứng dưới sàn nhà, cao khoảng một thước, phía sau là bàn thờ, để nhang, đèn. Nhà sư lấy những lá khô dưới chân tượng đưa cho Ngát bảo: “Thí chủ ra ngoài nấu lá trầm này rồi pha vào bồn tắm, hai vợ chồng sẽ tẩy trần, trong phòng tắm có sẵn áo tràng, hãy mặc vào và qua đây.
Buổi lễ khoảng nửa tiếng đồng hồ, cũng gần giống những lần Ngát đi lễ chùa đầu năm. Nhà sư ngồi khoanh chân bên trái bàn thờ, còn hai vợ chồng Ngát qùy giữa chiếu hoa. Theo sự hướng dẫn, thỉnh thoảng hai vợ chồng gập người lạy xin. Cuối lễ, nhà sư bảo hai vợ chồng, vợ bên phải, chồng bên trái, vuốt dọc theo vai của thần Cầu Tự. Nhà sư đưa cho Điền một gói như trà sâm, dặn tối nay uống trước khi có chuyện vợ chồng.
Không hiểu vì lẽ gì, Ngát có thai sau lần đó. Hôm trễ kinh, nàng ghé tiệm thuốc, lúc về thấy que thử đổi mầu, Ngát mừng muốn khóc. Tuần nào hai vợ chồng cũng ghé niệm phật đường cám ơn thần Cầu Tự và tạ thày Nhị Nguyên. Hạnh phúc được đúng hai tháng, hôm đó đang đứng rửa chén, Ngát cảm thấy khác lạ, nàng kéo quần xuống và thấy mầu đỏ đẫm chiếc quần lót trắng. Ở nhà thương bác sĩ cho biết Ngát bị xẩy thai.
Điền an ủi vợ, và cả hai tiếp tục cầu xin thần Cầu Tự, nhưng may mắn đã hết, hơn năm sau vẫn không kết qủa! Ngát gặp riêng bác sĩ gia đình thì được khuyên nên xin con nuôi, vì tinh trùng của chồng nàng qúa ít và yếu, nếu thụ thai đứa bé cũng khó bình thường.
Thường trưa chủ nhật Điền đi uống café với bạn, còn Ngát đi shopping. Ngát đi cho đỡ buồn chứ trong đầu nàng vẫn vương vấn chuyện cũ, nhiều khi đi về cũng chẳng mua gì. Lúc đang lựa áo cho Điền, Ngát tình cờ thấy đứa bé khoảng 6 tháng, nó nằm trong nôi, tay chân giang rộng mở to mắt nhìn nàng. Ngát nhìn đứa bé chăm chú và bỗng dưng nàng bỏ lại chiếc áo, quay ra xe, Ngát lái thẳng đến Vĩnh Khang Niệm Phật Đường.
Ra mở cửa cho Ngát là thầy Nhị Nguyên, ông ngạc nhiên hỏi: “Thí chủ đi có một mình?”. Ngát vội trả lời: “Vâng, con đi một mình.” Nhà sư từ tốn mời nàng vào và đi lấy trà pha nước. Ngát lên tiếng: “Thưa thày, hôm nay con muốn làm lễ cầu tự một mình. Con có niềm tin, con nghĩ niềm tin phải mãnh liệt mới có kết qủa. Con tin thần sẽ động lòng thương vì biết con tin. Con có thể cầu xin một mình bằng cả lòng thành thay cho chồng con. Xin thày giúp con”.
Biết khó từ chối, nhà sư bèn bảo Ngát tẩy trần và thay đổi xiêm y trong khi ông sửa soạn nhang đèn cho bàn thờ thần Cầu Tự. Lúc ông quay vào phòng, nhìn từ sau Ngát mới để ý lưng ông thẳng đứng và hai tai thật rộng, vành tai phải tròn, còn vành trái hơi nhọn. Nàng ngẫm nghĩ chồng mình trẻ hơn nhưng lưng còng phía trước lúc đi, còn thày Nhị Nguyên, tướng đi khoan thai, dáng ung dung khỏe mạnh.
Nhà sư đang qùy trước bàn thờ theo thế kiết già, đầu ông hơi cúi về phía trước, hai tay chắp lại như đang cầu nguyện. Ngoài hai ngọn đèn cầy, bàn thờ được thắp sáng bằng 2 bóng đèn nhỏ, mầu đỏ. Mùi hương trầm thơm ngát tỏa quanh tượng thần Cầu Tự.
Nghe tiếng chân, ông quay lại và đứng lên nhường chỗ qùy trước bàn thờ cho Ngát. Ngát đứng chặn ngang mặt ông, nàng mở to mắt nhìn, giọng hơi run nhưng rành rọt: “Thày giúp em một đứa con”. Sợi giây vải buộc quanh lưng được thắt như cái nơ, Ngát đưa tay kéo một đầu, nút thắt tuột ra và chiếc áo lam tràng hở tung. Hai tay Ngát đang mở rộng nên bộ ngực nõn nà được phơi bầy trước, đến lúc Ngát xuôi tay cho chiếc áo rơi xuống sàn, nàng hoàn toàn trần truồng đứng giữa phòng. Nhà sư đứng bất động, lần đầu tiên ông thấy thân thể đàn bà, mắt ông như bị thôi miên, nhìn xuống dưới, nửa tò mò, nửa kích thích. Ông bối rối muốn làm một cái gì, hoặc quay đi chỗ khác nhưng không được. Ông nhìn chăm chăm vào bụng dưới của Ngát, ngạc nhiên sao chỗ đó gọn gàng, sạch sẽ chứ không um tùm như của ông.
Ngát bước tới trước, cầm hai tay ông úp lên bầu vú, thầm thì: “Thày … cho em xin”. Ánh mắt Ngát như năn nỉ, lẫn chút mặc cảm tội lỗi, rồi nàng chậm rãi cởi áo quần cho ông. Rốn của nhà sư sâu không thấy cuống lồi ra, một lỗ nhỏ nằm giữa bụng phẳng lì. Ngón cái Ngát mân mê ngay rốn, mặt nàng áp vào vùng bụng săn chắc, mùi xà bông lẫn mùi da thịt dễ chịu chỉ muốn ngửi. Được một lúc, thấy ông vẫn đứng im lặng, Ngát đổi thế, qùy trước mặt ông, mũi nàng chạm ngay đầu dương vật, nàng có thể ngắm nó đang thẳng cứng, dịu giàng Ngát cạ mũi vào ngay chỗ da quy đầu tuột ngược ra sau, để lộ vành khấc, phía dưới một làn chỉ mỏng nối da quy đầu với lỗ tiểu đang mở như miệng chim. Ngát chậm rãi vuốt ve, hôn hít nó cho tới khi ông để hai tay lên đầu nàng ấn nhẹ vào. Ngát ngước lên nhìn ông hiểu ý, nàng ngả người nằm xuống, hai chân mở rộng. Cặp đùi trắng hồng đầy sức sống nổi bật trên nền chiếu hoa mầu xanh đậm. Nàng co hai chân, mở to mắt thầm thì: “Thầy, cho em đi”. Họ nằm phủ lên nhau cho đến khi nhịp đẩy lơi dần. Ngát ôm ông giữ nằm trên bụng mình, nàng bảo nhỏ: “Đừng, cứ nằm yên một lát”. Hai người thiếp đi được khoảng mười phút thì ông ra ngoài pha trà mang vào cho Ngát. Nhấp trà nóng, Ngát bảo: “Em cám ơn thày, mong thày hiểu và tha thứ cho em”. Ông vẫn giữ im lặng, nhìn nàng bằng ánh mắt bao dung lẫn áy náy. Sau cùng ông lên tiếng: “Thôi em sửa soạn về”, và ông giúp khoác bộ áo lam cho nàng qua phòng tắm thay đồ. Một ý nghĩ thoáng qua đầu, Ngát kiễng chân hôn phớt lên môi nhà sư trong khi tay nàng cầm tay ông, để ngay vào phía dưới. Ngát hướng dẫn ông thám hiểm những ngõ ngách thầm kín trên người nàng, và khi cảm thấy những ngón tay của ông run run, nàng nhấc chân trái lên, gót chân son nổi bật trên bức tường trắng.
Trước khi về, Ngát bảo: “Thày cho em xin gói trà sâm cho chồng em uống tối nay”. Nhà sư đưa mắt định hỏi, nhưng ông chợt hiểu, đi qua phòng bên lấy gói trà sâm, và xấp lá trầm đưa cho Ngát, dặn: “Cẩn thận”.
Tối đó, Ngát săn sóc chồng thật kỹ. Sau khi sửa soạn bồn nước nóng ướp lá trầm cho Điền, nàng vào phòng ngủ thắp đèn cầy và đốt một chút hương trầm tạo cảnh ấm cúng, tình tứ. Ngát đưa ly trà nóng bảo chồng uống, rồi nàng bắt đầu mơn trớn, kích thích Điền, nhưng từ chối không cho chồng vuốt ve như mọi ngày viện cớ thân thể nàng phải giữ nguyên trạng vì đã được sửa soạn đón nhận đứa con tương lai. Thật ra Ngát sợ chồng biết vì nàng chỉ lau sơ chỗ đó, và đi đứng rất gượng nhẹ không để cho chất lỏng thoát ra ngoài. Trong lúc yêu chồng, Ngát nhớ lại chiều nay, cơ thể nàng tiếp nhận dương vật của một người không phải chồng nàng, chút nữa đây nàng sẽ nhận thêm tinh dịch của Điền, nó sẽ hoà với phần đang nằm m sẵn bên trong. Nàng hi vọng sẽ có một đứa con sau bao ngày mong đợi.
0 nhận xét